
CCB Trần Quốc Toản - ở xã Tóc Tiên, huyện Tân Thành, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu có 10ha đất nằm lọt giữa thung lũng núi rừng của hai xã Tóc Tiên và Châu Pha. Với diện tích đất ấy, anh đã bố trí một mô hình VACR rất quy củ và khoa học: 2ha đất trồng nhãn xuồng cơm vàng, đặc sản của địa phương, đã cho thu hoạch mỗi năm 20 tấn quả, cung cấp cho thị trường với giá 13.000 đồng/kg, mỗi năm anh thu được 260 triệu đồng; ao nuôi cá nước ngọt 2ha, một năm cho anh 40 tấn cá lấy thịt, giá 1kg cá là 18.000 đồng, như vậy tiền cá một năm cũng cho anh 720 triệu đồng; ở khu vực chăn nuôi, anh hình thành ba bể nuôi cá sấu 100 con, mỗi con trung bình từ 15 đến 20kg đang kỳ phát triển. Riêng chuồng trại nuôi heo được anh bố trí trên diện tích 9.500m2 rất quy mô và hợp lý với hệ thống hầm biôga đảm bảo vệ sinh môi trường xung quanh. Đàn heo nái với số lượng 350 con, mỗi năm cung cấp cho trang trại từ 7.000 đến 7.500 con heo giống. Heo con sinh ra được mẹ nuôi và chăm sóc khoảng từ 8 đến 10kg thì anh lại chuyển sang khu vực nuôi heo thịt. Cứ như vậy, một năm, anh xuất chuồng 7.000 con heo thịt, bình quân mỗi con có trọng lượng 80kg, với giá 33.000 đồng/kg heo hơi, anh thu nhập được hàng chục triệu đồng nữa...
Để đảm bảo thức ăn phục vụ cho trang trại, anh đã xây dựng một nhà máy sản xuất thức ăn gia súc có công suất từ 2.500 đến 3.000 tấn/năm, dùng không hết thì cung cấp cho thị trường trong tỉnh. Mặc dù công việc như thế rất bận rộn, nhưng anh còn tham gia quản lý dự án 1.892 trồng rừng phủ xanh đồi trọc 35ha tại núi Bảo Quan thuộc huyện. Nói chung, VACR của anh làm ăn hiệu quả, có doanh số mua vào, bán ra hàng chục tỷ đồng, trừ mọi chi phí anh thu lãi 1,5 đến 1,7 tỷ đồng/năm. Anh đã giải quyết việc làm cho 20 lao động là con em địa phương, đã đóng góp quỹ tình nghĩa, tình thương, xoá đói giảm nghèo, quỹ khuyến học hàng năm cũng đến 20 triệu đồng. Anh tâm sự: “Sau 14 năm phục vụ trong quân đội, ra về với chế độ mất sức 65%, song tôi vẫn đưa mô hình kinh tế VACR vượt qua mọi thời tiết khắc nghiệt, dịch bệnh bùng phát và giá cả thị trường biến động, được vậy, vì... vì tôi là người lính!...”. Nguyễn Mạnh Quyên