**TRẦN ĐĂNG KHOA
**
Cháu cứ làm cô tiểu thư khuê các, tự giam mình trong lầu son gác tía thì làm sao mà có được bạn bè. Đấy chính là bi kịch của các nàng công chúa. Mới hay con vua ngày xưa cũng chẳng sướng gì. Cháu cứ mở toang cánh cửa ra đón bè bạn, hãy làm như cô bé Axon trong Cánh buồm đỏ thắm: “Hoàng Tử ơi, Em đang ở đây!”. Hoặc chỉ đơn giản: “Chúng mày ơi, tao ở đây này!”. Thế là lập tức, cháu sẽ có rất nhiều bè bạn.

Chú Khoa cũng chả tài giỏi gì đâu. Cái câu thơ mà cháu khen ấy, chú chỉ muốn lấy cái động của tiếng lá rụng để miêu tả sự tĩnh lặng của ngôi đền thiêng Nguyễn Trãi. “Bí quyết” này, chú học được của các bạn học sinh lớp ba. Hồi ấy, bọn chú hay có giờ Tập làm văn miệng. Nghĩa là phát biểu ngay tại lớp rồi cô cho điểm luôn. Đề cô ra: “Em hãy tả quang cảnh sân trường trong giờ học”. Sân trường là một thế giới sôi động. Nhưng trong giờ học thì nó lại thành hoang mạc, vì sự tĩnh lặng, trống vắng. Để tả sự tĩnh lặng ấy, một bạn nói: “Em thưa cô, sân trường rộng mênh mông. Em nghe thấy tiếng lá bàng rơi trên mái ngói”. Cô cho 7 điểm. Nhưng lá bàng to bằng cái quạt, rơi trên mái ngói thì ai mà chẳng nghe thấy. Một bạn “siêu” hơn: “Thưa cô, em nghe thấy lá phi lao bay ở ngoài hiên”. Ghê chưa, lá phi lao chỉ bé bằng cái tăm, lại mới đang bay thôi, nghĩa là nó vẫn còn lơ lửng trong không khí, thế mà bạn ấy đã nghe thấy rồi. Rõ ràng cô bạn này có cái tai của một con dơi. Cô cho 9 điểm. Bạn thứ ba quái chiêu hơn: “Thưa cô, em nghe thấy con ruồi cái đập cánh trên không khí”. Khiếp chưa! Nghe được ruồi đập cánh. Lại còn biết rõ là con ruồi cái. Siêu đến mức ấy thì cô chịu, vì không còn nấc điểm nào để cho nữa. Kinh!

TĐK