Theo các tác giả nghiên cứu về Bermuda, nhà thám hiểm vĩ đại Christopher Columbus chính là người đầu tiên ghi nhận những hiện tượng khác thường ở vùng biển này. Trong một cuốn nhật ký hàng hải, ông có nhắc đến “những vệt sáng nhảy múa ở phía chân trời” và hiện tượng la bàn mất hướng khi tàu của ông đi qua Bermuda.
Năm 1950, bí ẩn về Bermuda lần đầu tiên được cả thế giới biết đến qua một bài báo của AP. Kể từ đó, danh sách các phương tiện xấu số biến mất không để lại dấu vết khi ngang qua vùng biển này liên tục được cập nhật.
Năm 1964, tác giả Vincent Gaddis tập hợp tất cả các tư liệu đã có để viết bài nhan đề “Tam giác chết chóc Bermuda” đăng trên tạp chí Argosy. Khái niệm “Tam giác Bermuda” ra đời và nhanh chóng trở thành một huyền thoại.
Hầu hết các câu chuyện về tai nạn xảy ra trong tam giác Bermuda đều giống nhau ở một vài chi tiết: hoặc là tàu thuyền, máy bay biến mất không dấu vết trong điều kiện thời tiết tốt, mặc dù phi công và thủy thủ đoàn đều dạn dày kinh nghiệm. Hoặc là một chiếc tàu sau khi mất tích được tìm thấy đang trôi dạt trên biển hoàn toàn nguyên vẹn trong khi thủy thủ đoàn đã biến mất. Liên lạc vô tuyến mất sóng hoặc bắt được những tín hiệu lạ. La bàn quay tít hoặc chết cứng…Tất cả tạo nên một bức tranh u ám, bí hiểm về Bermuda.
Hải quân Mỹ, vốn được coi là khổ chủ của rất nhiều máy bay và tàu thuyền mất tích ở Bermuda chưa bao giờ cho rằng có một vùng biển huyền bí như vậy tồn tại. Tất cả những tai nạn nổi tiếng nhất của hải quân Mỹ góp phần làm nên huyền thoại Bermuda đều được cơ quan này giải thích bằng những nguyên nhân bình thường. Chiến hạm Cyclops đắm tháng 3/1918 được cho là do một cơn bão bất ngờ. Phi cơ 19 mất tích tháng 12/1945 do hết xăng và rơi xuống biển…
Giải thích về các tai nạn tàu thuyền ở Bermuda, hải quân Mỹ cho rằng nguyên nhân chủ yếu là do hoạt động của Gulf Stream, một dòng hải lưu rất mạnh đưa nước ấm từ vịnh Mexico qua Đại Tây Dương đến châu Âu.
Ngoài ra, đây còn là khu vực có thời tiết hết sức bất thường. Bão và gió xoáy có thể xảy ra bất cứ lúc nào với cường độ mạnh và di chuyển cực nhanh. Trước đây, khi các phương tiện trang bị trên tàu thuyền chưa phát triển, ngay cả các thủy thủ kinh nghiệm nhất có khi cũng chỉ biết có bão trước khi nó ập đến khoảng 5 phút.
Dù nằm trong khu vực thời tiết bất thường, nhưng Tam giác Bermuda không huyền bí như nhiều người vẫn nghĩ.
Hải quân Mỹ cũng bác bỏ giả thuyết cho rằng Bermuda là một trong hai địa điểm trên trái đất kim la bàn chỉ hướng chính Bắc thay vì hướng Bắc từ trường như thông thường. Do đó, không thể đổ tội cho trục trặc về định hướng dẫn đến tai nạn.
Những lập luận của hải quân Mỹ được củng cố bằng một nghiên cứu nghiêm túc của Lloyd's, công ty bảo hiểm hàng hải hàng đầu thế giới. Theo đó, xác suất xảy ra tai nạn ở Bermuda không hề cao hơn so với các vùng biển khác. Cơ quan tuần duyên Mỹ cũng đồng ý với kết luận này.
Trên thực tế, số vụ tai nạn và mất tích ở Bermuda chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ nếu so với lưu lượng tàu thuyền qua lại đây. Cơ quan này còn thu thập được rất nhiều bằng chứng cho thấy thông tin về các vụ tai nạn ở Bermuda thường bị thổi phồng hoặc bóp méo đi cho có vẻ thần bí.
Ví dụ như một vụ máy bay rơi hồi năm 1937, rõ ràng là chiếc phi cơ nổ tung trước mắt hàng chục nhân chứng, thế nhưng chẳng hiểu sao khi lên báo thì người ta lại mô tả là nó “biến mất không dấu vết”.
Hay vụ đắm tàu V.A Fogg năm 1972, các đội tuần duyên còn chụp được ảnh các mảnh vỡ của con tàu và vớt được một số thi hài, vậy mà theo các bài báo về Bermuda thì con tàu đã biến mất hoàn toàn, không một nạn nhân nào được tìm thấy. Với trí tưởng tượng phong phú như vậy, người ta đã cố tình tạo nên một tấm màn huyền bí bao phủ lên Bermuda mà mục đích cuối cùng cũng chỉ là nổi tiếng và kiếm tiền.
Quỳnh Anh (TH)