Lời cầu hôn không thể nói (22/11/2012)
... Một buổi chiều mùa mưa năm 1972, tổ đài 15W do Luận phụ trách được lệnh vượt sông Pô Cô phối thuộc chiến đấu cùng Trung đoàn Ba Gia. Cùng vượt sông chiều hôm ấy, có cả đoàn văn công mới bổ sung từ Bắc vào biểu diễn phục vụ bộ đội. Mọi người đang hối hả lên thuyền, bỗng một ánh mắt nhung huyền e lệ ngước nhìn, làm chao đảo trái tim chàng lính trẻ.
-
Cô ấy tên Hạ, Việt kiều ở Noọng Khai, Thái Lan hồi hương đấy. – Phúc, đồng hương Hà Tây (cũ) nháy mắt giới thiệu.
-
Quê ở Hà Tây, nhưng từ nhỏ Luận theo gia đình sang Thái Lan sinh sống, sau đấy trở về quê hương tham gia chiến đấu. Bất ngờ gặp người cũng là Việt kiều Thái Lan giữa chiến trường, Luận thấy bồi hồi, xao xuyến lạ. Vượt qua bên kia sông, vừa vào đến rừng trời bắt đầu mưa to. Kệ! Câu chuyện vẫn cuốn hút hai người. Chia tay Hạ khi những hạt mưa rừng chỉ còn sót lại trên đám lá cây, Luận vác điện đài hòa vào đoàn quân đi chiến dịch Đắc Tô – Tân Cảnh. Hình ảnh người con gái mảnh mai, vai khoác ba lô, giọng cười nhẹ như gió thổi đã choán ngập tâm hồn Luận…
Hiệp định Pa-ri được ký kết. Một hôm trên đường đi công tác, bỗng nghe thánh thót giọng hát của Hạ được phát trên sóng Đài Giải phóng, Luận vừa mừng vừa mong sớm gặp lại em. Rồi niềm mong ước ấy cũng được toại nguyện. Trong hội nghị biểu dương khen thưởng chiến sĩ thi đua của Quân khu 5, Luận bất ngờ gặp Hạ. Em gầy quá, đôi mắt không còn đen láy nữa, sốt rét rừng, đói cơm, củ sắn cầm hơi… đã nhuộm đôi mắt Hạ thành màu nâu đục, môi khô thâm, tóc rụng lưa thưa… Hạ sụt sùi khóc, không nói nửa lời, lặng lẽ giúi vào tay Luận tấm ảnh của em chụp hồi còn học ở trường nghệ thuật. Trong vòng tay nồng ấm, Luận nghe Hạ nén tiếng thở dài. Bất chợt, Hạ ôm chầm lấy Luận, trao nụ hôn nóng bỏng…
Rồi chiến tranh kết thúc, Luận về tiếp quản Đà Nẵng, chốt giữ trận địa pháo 175mm trên núi Ngũ Hành Sơn. Một buổi chiều nhạt nắng, Hạ xuất hiện trong sự ngỡ ngàng của Luận. Nắm tay nhau dạo trên bờ cát trắng, Luận định nói lời yêu thì Hạ lấy ngón tay che lại:
- Em biết anh định nói gì rồi, nhưng đừng, đừng… chiến tranh mà…
Lấy hết cam đảm, Luận thì thầm vào tai Hạ:
-
Lần đầu gặp em ở bến Pô Cô, anh đã cảm nhận chúng ta cần có nhau, anh sẽ bù đắp những mất mát cho em…
-
Em rất tin anh, nhưng anh đừng nói nữa. - Hạ gỡ tay Luận ra: Đối với em, anh quý giá vô cùng, nhưng…
Hạ cầm tay Luận kéo chạy về phía biển…
Hòa bình, Luận mang ba lô trở về quê. Mệnh lệnh trái tim thôi thúc, Luận ngược xuôi đi tìm Hạ. Mấy năm trời, mới lần ra địa chỉ, đứng trước ngõ nhà Hạ mà lòng dạ xốn xang. Luận hồi hộp bước vào. Trời! Luận không tin vào mắt mình. Sao lại thế này, chẳng lẽ trời lại bất công với mình thế sao? Trên bàn thờ, tấm ảnh Hạ choàng chiếc khăn voan, nụ cười tươi rói nhìn Luận như mũi kim chọc vào trái tim. Luận lảo đảo như muốn ngã gục. Cô em gái Hạ òa khóc nức nở, khấn vái chị, rồi lấy từ sau tấm ảnh ra một lá thư đưa Luận:
“Anh Luận yêu quý của em! Lẽ ra em đã nói với anh khi anh cầu hôn em ở bãi biển Non Nước. Biển hôm ấy đẹp quá phải không anh? Nhưng lòng em thì buồn, buồn vì tình yêu không được trọn vẹn. Em đã không đủ cam đảm nói với anh. Em không muốn vì em mà làm anh buồn những ngày gần em. Cảm ơn tình yêu của anh đã mang lại ngọt ngào hương vị đầu đời. Nếu được nói em sẽ nói, em rất yêu anh. Song em không muốn anh phải khổ. Em đã giấu anh: Em bị nhiễm chất độc đi-ô-xin rất nặng, chất độc đang giết mòn em từng ngày. Ôi! Chiến tranh tàn khốc, đã cướp đi hạnh phúc bình dị của bao người. Một ngày không xa em phải rời xa tất cả! Được yêu anh là em hạnh phúc mãn nguyện lắm rồi. Thương và yêu anh nhiều. Hôn anh nghìn lần. Vĩnh biệt anh”…
Luận chết lặng người, nỗi mất mát quá lớn so với sự kỳ vọng về tình yêu của người lính vừa đi ra khỏi cuộc chiến tranh. Vậây là mãi mãi lời cầu hôn của Luận phải nén chặt trong tim...
Bài và ảnh: PHAN THẾ HIỂN