Hương gỗ đêm rừng (05/04/2013)

Đội trưởng Hiền đứng lom khom trước cửa hang. Anh nhìn ra xung quanh. Cái áo mưa anh đang mặc xòe rộng ra. Trông anh như một con phượng hoàng đất sắp vỗ cánh bay lên… Trước mặt anh, toàn một màu trắng đơn điệu, tẻ ngắt của mây chiều cuối năm và sương lạnh. Cây cối mờ nhòe đi. Núi rừng xung quanh như xa hẳn ra. Và, những hạt mưa đêm đã bắt đầu rơi đều lên ngọn lá. Anh đội trưởng rút cuốn sổ tay trong bao băng đạn ra. Phan chia giờ gác đêm nay cho chiến sĩ xong, anh trở vào bên bếp lửa. Lúc nào anh cũng lao đi những bước thật dài như vậy. Bước đi của anh lẹ làng, khỏe khoắn. Đó là thói quen của anh, của một người săn thú rừng từ bé.

Các chiến sĩ ngồi hơ những bàn tay giá cóng lên ngọn lửa, nhưng ánh mắt họ đều dồn về cả phía đội trưởng.

Đọc xong bản phân chia giờ gác, người đội trưởng đưa mắt nhìn các chiến sĩ một lượt. Ánh mắt anh luôn chia sẻ với đồng đội tất cả niềm vui và nỗi buồn nhỏ của từng người. Giờ đây, ánh mắt của anh như muốn hỏi các chiến sĩ “Các đồng chí thấy đã được chưa?”.

Bỗng binh nhất Phấn cài vội khuy áo rồi đừng dậy. Anh vẫn đứng dạng chân như khi đang ngồi xổm. Bởi anh đã quen lối đứng dạng chân chèo mà cái nghề vào lộng ra khơi lượn quăng sóng ném biển cả đã rèn cho anh như vậy.

  • Báo cáo đội trưởng. – Giọng nói trầm, ấm hằng ngày của Phấn, hôm nay khàn đi. – Tôi xin được gác phiên đầu tiên ạ!

Đôi lông mày rậm của người đội trưởng dãn ra. Cặp mắt anh trở nên sắc lạnh nhìn thẳng vào Phấn.

Khói bếp bay lên gặp làn sương lạnh, vẫn tròn lại như hình những dấu hỏi lớn.

Giọng đội trưởng nghiêm nghị:

  • Tại sao vậy, đồng chí Phấn?

Phấn khịt mũi vài cái nhè nhẹ. Anh tránh cặp mắt dò hỏi của đội trưởng. Cặp mắt một mí của Phấn nhìn lảng sang chỗ khác, chỗ những dòng thạch nhũ và mắt bầy dơi đậu trong đáy hang bắt ánh lửa sáng lên lấp lánh như những chấm sao trong bầu trời khuya. Giọng Phấn khẩn khoản hơn:

  • Xin đội trưởng cho tôi được gác phiên đầu tiên!

Giọng đội trưởng như một mệnh lệnh:

  • Đồng chí Phấn, sao lại như vậy? Đêm qua chúng ta thức trắng cả. Đêm nay Phấn gác từ một giờ đến ba giờ mười lăm phút, sau đó tôi gác đến sáng là đúng rồi. Gian khó chúng mình chia sẻ cùng nhau chứ?

Nói xong câu đó, đội trưởng Hiền đứng lặng nhìn từ đầu đến chân người chiến sĩ của mình với anh mắt ngạc nhiên như lần đầu nhìn một người xa lạ từ đâu mới đến… “Sao hôm nay Phấn lại giở chứng như vậy? Phấn là một chiến sĩ tốt. Anh lầm lì, hiền như con thuyền đánh cá, nhưng lại coi thường sóng bão ở quê anh… Hình ảnh trước dòng nước thác chảy xiết, giá buốt, một chiến sĩ xung phong cột dây vào người nhảy ùm xuống, rẽ nước bơi sang một cách khỏe khoắn như con kỳ đà quen suối. Anh cột một đầu dây vào gốc cây to bên kia, để cả đội tuần tra nắm dây lần sang. Người chiến sĩ biên phòng dũng cảm đó, giờ đây không hiểu vì cơn cớ gì lại thoái thác một phiên gác bình thường vào lúc nửa đêm? Sao lại có sự trái khoáy như vậy?”…

Tất cả chiến sĩ trong đội đều nhìn vào Phấn với ánh mắt trách móc, khó chịu: “Sao Phấn lại như thế?”. Không khí im lặng làm cho mùi thơm của gỗ tùng bén lửa như đậm thêm.

  • Đồng chí Phấn hãy nói rõ vì sao lại đề nghị như vậy?

  • Báo cáo đội trưởng, vì… - giọng Phấn ngặp ngừng.

  • Vì sao? – Giọng đội trưởng căn vặn hơn.

  • Vì tôi đoán đêm nay…

Phấn nói nhỏ hẳn đi như thầm thì. Và bây giờ lại đến lượt Phấn nhìn anh đội trưởng. Trong ánh mắt của Phấn như muốn nói: “Tôi không muốn nói điều này ra đâu. Bởi vì, đội trưởng ạ, lúc nào cũng vậy, nói điều hay về mình hay chỉ thoáng nghĩ điều hay về mình thôi, cũng là điều không nên… Nhưng bởi vì đội trưởng hỏi nhiều…”.

  • Đêm nay thế nào? – Đội trưởng hỏi dồn.

  • Tôi… sẽ lên cơn sốt rét. Tôi muốn được gác phiên đầu tiên để đêm các đồng chí khác không phải gác bù giờ của tôi…

Cặp mắt đội trưởng bỗng chớp chớp. Anh cảm động nhìn người chiến sĩ. Một ý nghĩ từ lâu đã lắng đọng trong anh, giờ đây sáng chói lên. “Họ tự nguyện nhận lấy việc nặng nề, họ không muốn ai biết, ai khen việc họ làm. Họ coi đó là điều tất nhiên của người chiến sĩ. Cái đáng quý của các đồng chí chúng ta là ở chỗ đấy…”. Bỗng giọng đội trưởng trầm hẳn xuống, run run:

  • Phấn ạ! Phấn hãy nghỉ đi. Phiên gác của Phấn tôi sẽ gác thay!

Đứng trước ánh lửa, anh đội trưởng và người chiến sĩ biên phòng lúc này như cao lớn hơn nhiều so với tầm vóc thực của họ và mùi thơm của gỗ tùng như cũng đậm hơn…

Truyện ngắn của nhà văn Trần Hữu Tòng